Thấy con trai mình đau khổ, bác trai đã thuê hàng trăm thám tử với mức thưởng 1 tỷ đồng nếu tìm thấy tôi, nghe các anh chị thám tử kể lại tôi mới biết sau 3 ngày đi tìm. Bác ấy van xin tôi quay trở lại, nếu không con trai bác ấy sẽ chết mất vì thất tình mà sống buông thả; không ăn uống, chỉ nhậu nhẹt và đang tìm kiếm hỏi mua ma túy để tiêm chích, theo lời các thám tử báo lại với bác trai. Thương bác, tôi đành quay lại. Bác gái vẫn giữ thái độ như cũ, không chấp nhận và vu khống tôi dụ dỗ làm cho con trai bác ấy ra nông nỗi này.
Ngày chủ nhật, tôi đến nhà bạn trai đã cầu hôn, chuẩn bị sang năm sẽ cưới thì bắt gặp anh đang nằm trên võng xem tivi, ôm ấp đùa giỡn với một cô nhân viên cấp dưới, cũng là bạn thân của tôi, xinh đẹp hơn tôi. Tôi buồn bã lặng lẽ ra về, rồi bị tai nạn giao thông gãy chân trái. Thời gian nằm viện, cậu trò ấy vẫn ở bên cạnh, chăm sóc động viên tôi. Bác trai cũng có đến thăm hỏi, còn bác gái thì không.
Tôi khóc rất nhiều vì bị người yêu phản bội, tôi ôm chầm lấy cậu học trò và thốt lên rằng: “Anh quá tốt với em, em xin lỗi anh”. Đây là lần đầu tiên tôi xưng cậu học trò này bằng “anh”. Giờ đây tôi mới thấy mình yêu cậu ấy rất nhiều và chính cậu mới là người đáng để tôi yêu. Nhiều lúc tôi nghĩ, ví dụ nếu không có “anh học trò” này, thì giờ đây ai chăm sóc cho tôi? Ai ẵm tôi lên xuống để thay băng bột? Những giọt mồ hôi từ trên trán “anh học trò” rơi xuống cơ thể tôi khi ẵm xuống lầu để thay băng bột làm xúc động rơi nước mắt.