Tôi đành chấp nhận làm người yêu cậu. Cậu ấy mừng rỡ, rơi nước mắt quăng chai thuốc đi và ôm chặt đến mức tôi không thở được. Rồi câu chuyện của tôi cả trường, các học trò trong lớp đều biết và cổ vũ cho “tình yêu lệch” ấy.
Hàng ngày cậu vẫn lái ôtô đến phòng trọ của tôi, mua chuộc chủ nhà trọ lấy chìa khóa phòng tôi. Cậu ấy lau chùi quét dọn, giặt hết đồ, mua thức ăn và nấu sẵn cho tôi rồi ra về. Tôi có cảm giác mình được chăm sóc tận răng. Hình như cậu ấy yêu tôi thật chứ chẳng phải đùa, yêu từ lần đầu tiên tôi bước vào nhận chủ nhiệm lớp.
Tôi áy náy quá không biết phải tính sao, bạn trai đã cầu hôn tôi từ lâu và hẹn sang năm sẽ cưới, nhưng trong thời gian này hầu như anh ấy chẳng có một cuộc gọi hay tin nhắn nào, còn cậu học trò kia cứ liên tục và tới tấp. Dần dần tình cảm cũng nảy sinh nhưng không nhiều, vì như đã nói, tôi có chồng sắp cưới rồi mà. Cậu trò này dẫn tôi về nhà, tôi từ chối vì chưa đủ can đảm và rất sợ lời nói mỉa mai chặng hạn như: “Nhỏ đó dụ dỗ thằng con nít” hay “Thấy thằng này con nhà giàu, đẹp trai rồi dụ dỗ”. Thật sự tôi rất sợ những điều đó xảy đến.
Thuyết phục mãi cuối cùng tôi cũng đồng ý về nhà cậu ấy chơi. Thấy cậu ấy đi ôtô (lúc đi học thì bằng xe gắn máy), tôi cũng biết là con nhà giàu. Nhưng tới nhà cậu ấy, tôi bị choáng với căn biệt thự sang trọng. Bước vào nhà, khoanh tay chào hai bác mà trong lòng cứ thấp thỏm, run và sợ. Quả thật những gì tôi lo sợ đã xảy đến.