VN88 VN88

Tâm sự hoang mang vì quá lận đận đường tình duyên

Vì thế tôi trở nên ít nói và sống lầm lì, chỉ biết sáng đi làm chiều về quanh quẩn ở nhà. Công ty tôi là công ty kinh doanh, bạn bè của tôi cũng chỉ là bạn quan hệ xã giao vì công việc. Bạn học của tôi lớp thì làm tại Sài Gòn, lớp thì lập gia đình làm tại địa phương, ai lo việc nấy nên khó gặp nhau. Xung quanh tôi cũng lập gia đình hết rồi.

Tôi cảm thấy lạc lõng, bơ vơ, buồn chán chỉ biết làm việc. Nhiều khi suy nghĩ nhiều tôi lại ước mơ giá như mình gặp được người nào giàu có cho mình đỡ khổ thân hoặc đôi khi chạy việc ngoài đường tôi lại ước gặp người đàn ông bỏ vợ hay chết vợ có xe hơi chở tôi đi cho đỡ vất vả giữa đường. Ước mơ chỉ là ước mơ, làm gì có hiện thực. Cuộc sống trung bình tìm chưa gặp, lấy đâu ra người giàu, vì vậy tôi bị bạn bè nói là khùng.

Ngày nào cũng vậy, tôi thấy mình chẳng khác gì ở tù (tù tự do đấy). Bạn bè thì giới thiệu cho tôi hết người này đến người nọ, người thì bảo tôi lên mạng tìm bạn, ai bảo gì tôi làm nấy. Người giới thiệu thì không hợp, lên mạng thì gặp toàn nói dối, lừa đảo nhau, và cũng vì bị lừa nhiều nên tôi lại càng mất niềm tin vào cuộc sống.

Nghĩ mình đã lớn tuổi với lại bạn tôi nói trên mạng không phải ai cũng xấu nên tôi quyết định lên mạng để tìm bạn. Tôi tìm cho mình được một người bạn, trò chuyện qua lại và gặp mặt. Cuộc sống của anh trung bình, cũng đàng hoàng, nói chuyện tử tế, có nhà cửa, công việc ở Sài Gòn và nhiều thứ khác nữa. Tôi không màng đến những gì anh kể mà chỉ mong anh thật lòng, thấy anh nói rất thật nên tôi tin, nghĩ mình đã tìm được bến đỗ và quyết định quen.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.