Những người đàn ông gặp tôi trên đường, nếu họ lả lơi làm quen, tôi cho rằng anh ta cũng có thể làm quen với bất cứ người nào. Những chàng trai trẻ muốn đến với tôi thì họ không cùng hoàn cảnh, làm sao hiểu được để thông cảm cho tôi? Những người đàn ông bỏ vợ, anh ta là người không coi trọng tình cảm gia đình, còn những người ly hôn vì vợ bỏ càng không nên vướng vào vì vợ sống không nổi với anh ta nên mới buông, tôi cũng không thể vướng vào.
Chỉ có người đàn ông cật lực làm việc và sau những giờ làm quay về tổ ấm của mình để cùng vợ ăn những bữa tối ấm cúng quây quần, những người đàn ông đó là mẫu người của tôi nhưng mẫu người đó không bao giờ độc thân, bỏ vợ hay bị vợ bỏ, họ hầu hết đang có tổ ấm riêng của mình. Những người đàn ông tốt còn lại họ đang ở đâu? Nếu trong chuyện cổ tích hay phim ảnh thường có kết thúc là cô gái lấy được một hoàng tử hoàn hảo thì đó cũng chỉ là phim ảnh do con người dàn dựng, còn với cuộc sống thực tế thì sao? Sự may mắn cũng như tờ vé số.
Vì thế tôi tự thu mình, ở nhà là sự lựa chọn của tôi. Hàng đêm tôi đọc sách báo, xem phim, tin tức, rồi đi ngủ. Cuộc sống hằng ngày cứ thế trôi qua thật tẻ nhạt và vô vị nhưng còn đỡ hơn lang thang ngoài đường. Tôi sợ đi một mình, sợ cảm giác lạc lõng vô định, sợ phải hoài niệm khi chợt thấy một gia đình nào đó tay trong tay hạnh phúc bên những đứa trẻ. Tôi vẫn luôn cảm thấy chơi vơi giữa dòng đời tấp nập, thấy mình nhỏ bé và cô đơn, không tìm được tiếng nói chung của mọi người. Tôi biết chỉ có những người trong hoàn cảnh như mình mới hiểu được hết những lời tâm sự của tôi.