VN88 VN88

Tâm sự hết yêu nhưng tôi không thể bỏ anh

Tôi tốt nghiệp ra trường, bỏ đất Sài Gòn có anh với tháng lương đầu tiên 4 triệu đồng, về quê nhà sinh sống với tháng đầu tiên có 1,6 triệu trong tay. Tôi chấp nhận và hài lòng, muốn trốn chạy hay tìm kiếm thứ gì không rõ nữa. Đến nay tôi khá ổn định khi đã là cán bộ công chức nhà nước. Chúng tôi vẫn bình thường, dù rằng tình ngày càng nhạt, anh vẫn về thăm tôi thường xuyên mà tôi thấy lòng mình nguội lạnh từ lúc nào, tự nhủ sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ có cách giải quyết.

Một ngày kinh hoàng xảy đến, trong cơn say, anh nhắn tin với mẹ tôi những lời vô cùng khiếm nhã, tôi như nổ tung đầu óc khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mẹ tôi và anh. Tôi làm ầm lên, anh khóc lóc van xin tha thứ, mong tôi nghĩ tình nghĩa mấy năm mà cho anh cơ hội. Tôi tắt máy, lang thang mệt mỏi một ngày trời. Anh ở lì nhà tôi không chịu đi, dù tôi đuổi mắng. Mẹ động lòng khuyên tôi tha thứ “Đánh kẻ chạy đi, nào ai đánh người chạy lại”. Dần dần thời gian cũng nhòa bớt những uất ức trong lòng, nhưng nó như một nỗi ám ảnh suốt đời tôi không quên được. Tôi bắt đầu lạnh nhạt với anh.

Hai tháng sau chúng tôi cãi nhau to, rồi đánh nhau ở nhà tôi vào mùng 2 tết. Anh cũng xin lỗi tôi và gia đình vì không kềm chế trong cơn say. Ba má anh cũng gọi cho mẹ tôi hết nước hết cái rồi kêu đưa về dạy dỗ. Ba má anh mong tôi bỏ qua, tôi cũng xuôi theo. Tôi biết mình nhu nhược khi nghĩ về những tình nghĩa mấy năm qua của hai đứa, nghĩ tới những gì anh đã giúp đỡ và chia sẻ cùng tôi trong ngần ấy năm. Má anh mất, anh theo lệ chịu tang hai năm. Trong một lần ra thăm nhà anh, chúng tôi lại gây gổ, tôi cố nín nhịn vì biết thời gian này anh đang buồn khổ về gia đình, ức chế vì không ra trường được mà cũng không có việc để làm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.