Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống hết tình cảm với người chồng ngoa ngoắt hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.
Có hôm, anh cứ nói một mình xuyên đêm (kể lể, chỉ trích), giận lên anh chửi cả cha mẹ tôi, kéo cả quê hương tôi ra để chửi cho hả giận.
Tôi quen biết anh sau một năm chân ướt chân ráo đến thành phố. Gần 20 năm thì có 18 năm quen và 10 năm sống chung. Năm nay tôi 42, còn anh 64. Lúc biết anh tôi mới chỉ là một cô gái nhà quê, thật thà, ngây ngô và chất phác. Anh là trai thành phố, đang có vợ; tính tôi hơi nhát, luôn tôn trọng người lớn tuổi và đặc biệt luôn biết tôn trọng người khác, không bao giờ dám làm tổn thương hay làm người khác buồn, ngắn gọn là “cả nể”.
Tôi luôn biết sống vì người khác trước sau đó mới nghĩ đến bản thân. Từ lúc biết nhận thức cuộc sống, tôi rất ghét đàn ông đã có vợ mà vẫn thích tán tỉnh con gái. Vì vậy, tôi không có cảm tình hay bất cứ ý gì từ những ngày đầu anh nhìn thấy tôi, tôi không quan tâm nhưng lại rất sợ làm người khác buồn. Anh cứ để ý và theo dõi tôi, có lúc quả cam, có lúc cái bánh mì, có lúc những quyển tạp chí, vì nó rất nhỏ nên tôi không còn cách nào từ chối, vả lại cứ nghĩ mình đang cần mà họ thì dư, cho thì cứ xài, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu. Tôi đi học, đi làm bất cứ đâu, anh cứ rè rè xe bên cạnh, lặng lẽ như vậy sau mấy năm tôi nói: “Anh đang có vợ, đừng theo em nữa, để cho em có cơ hội có người yêu và lấy chồng chứ”. Anh vẫn lặng lẽ như vậy, còn tôi không có ai dám bén mảng đến gần khi cứ có một người kè kè bên cạnh (mặc dù lúc đó tôi có nhiều người muốn tìm hiểu).
Tâm sự hết tình cảm với người chồng ngoa ngoắt
Cứ thế, anh theo tôi và nhùng nhằng từ năm 1996 đến 2003, tôi buộc phải lên tiếng: “Mình cưới nhau nhé!” (lúc này vợ chồng anh đã chia tay). Anh đáp: “Tùy em”, một mình tôi lo toan mọi việc. Đến ngày đám cưới, chị gái ở quê vào chung vui, chị bảo: “Mày cũng thuộc hàng đẹp gái, ở quê không thiếu người đàng hoàng tử tế muốn cưới, sao mày vô đây lại lấy một người già thế, lại không có nghề nghiệp ổn định gì hết”. Tôi chỉ nói được câu: “Người ta nghèo nhưng rất thương em, chắc sau này không có chuyện gì xảy ra đâu, chị yên tâm đi”. Hai chị em đã khóc thật nhiều. Đó là cảm xúc còn đọng lại sâu đậm nhất trong tôi giữa hai chị em, tôi càng nhận ra điều này ở hiện tại.