Tôi biết con gái như thế cũng không hay nhưng cũng đâu có xấu xa. Anh nghe người ta nói về tôi, rồi một tuần liền không liên lạc mặc cho tôi nhắn tin, gọi điện. Bao đêm tôi suy nghĩ khóc ướt cả gối không biết vì sao anh lại như vậy, có phải vì tình yêu tôi chưa đủ lớn để giữ trái tim anh. Yêu thật lòng cũng là một cái tội hay sao, tình yêu thương trao đi để nhận lại toàn đắng cay, đau xót. Tim tôi như nghẹt thở, tưởng chừng chỉ có cái chết mới quên đi tất cả. Ước gì tôi cũng lạnh lùng được như anh.
Nếu như tôi yêu anh ít đi một chút, nhớ anh không nhiều có lẽ không đến nỗi đau khổ như bây giờ. Tôi cũng hỏi anh còn yêu nữa hay đã hết rồi, anh vẫn im lặng, cái lặng im đến đáng sợ. Tôi muốn có chuyện gì hai người cùng ngồi lại nói chuyện, giải quyết nhưng không gặp được anh. Tôi đã xin nghỉ cơ quan một ngày, chạy cả trăm cây số chỉ để gặp anh nói chuyện nhưng anh không chịu gặp. Tôi ra về dưới cái nắng gay gắt mà lòng như quặn đau, khóc suốt cả đường về, nhưng anh vẫn sắt đá không một lời hỏi han như chưa từng quen biết. Yêu anh, tôi như không còn lòng tự trọng nữa.
Tôi 28, không còn cái tuổi yêu rồi chia tay nữa, tôi biết nói gì với bố mẹ, bạn bè? Bố mẹ rất mừng khi tôi tìm được hạnh phúc, giờ anh lại như thế, tôi có nên tiếp tục níu kéo hay để anh ra đi như anh đã chọn. Mong bạn đọc hãy tư vấn giúp tôi.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)