Anh có nhớ từng nhắn tin vu vơ cho em “Nếu em là vợ lính, dẫu thời bình, hãy xem bài cho con sau mỗi lần tan học. Con khó bảo đừng một mình ngồi khóc, đừng đợi anh xách nước thổi cơm chiều”. Em đã yêu lắm màu áo lính ấy, mơ đến ngôi nhà nhỏ có anh, em, con chúng mình. Dù anh có mang lý tưởng lấy binh nghiệp làm lẽ sống thì em cũng nguyện làm người phụ nữ trung hậu đảm đang, để anh yên tâm theo đuổi sự nghiệp của mình. Vậy mà mọi thứ thay đổi, anh xuất hiện với những tin nhắn cụt ngủn, ba em đau anh cũng không động viên hỏi han và cuối cùng tặng em lời chia tay.
Nhiều lần em tự hỏi đã bao giờ anh yêu em chưa? Em lấy niềm kiêu hãnh của một người con gái chúc phúc cho anh nhưng thực tâm đau đớn lắm. Anh đến quá nhanh và đi cũng quá vội, để lại em nỗi hụt hẫng với bao mơ ước vừa nhen nhóm.
Nếu anh vô tình đọc được lời tâm sự này, nếu còn yêu một đứa bướng bỉnh như em, hãy cho anh cũng như cho chính em một cơ hội. Làm vợ bộ đội, em sẽ làm tốt nếu anh có lòng tin và tình yêu dành cho em.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com