Rồi tôi cũng có người yêu, đưa cô ấy về nhà. Đó là người con gái đầu tiên tôi đưa về giới thiệu. Bố bảo: Nó khó tính lắm. Trong mắt mọi người, tôi là một người khó tính bởi luôn muốn mọi thứ phải có nề nếp. Nhiều lúc, tôi tự cười mình. Những gia đình bình thường, cha mẹ là người dạy dỗ con cái ứng xử, sửa sai cho con khi chúng có lỗi lầm. Nhưng ở gia đình tôi, vai trò đó bị đảo ngược và tôi lại góp ý với người đã sinh dưỡng mình.
Cách đây 2 ngày, nhân dịp về nhà, tôi nói với bố mẹ sẽ không về nhà nữa cho đến khi gia đình thật sự bình yên. Tôi sợ nếu phải chứng kiến cảnh bố mẹ tóc bạc phơ cãi nhau, đánh nhau, gọi nhau bằng những từ kinh khủng, tôi không còn sức lực để sống, sẽ nghĩ quẩn như anh trai mình. Tôi quyết định kể rất thật về những gì đã trải dù đó chỉ là một phần nhỏ. Tôi không lên án, không ghét cũng không giận bố mẹ mình. Ngược lại, tôi rất biết ơn ông bà vì thực sự, bố mẹ rất yêu thương, chăm sóc tôi.
Tôi cũng hiểu bố mẹ mình là nông dân nghèo khó, không thể đòi hỏi phải ứng xử theo cách mình mong muốn. Tôi chỉ mong rằng, các bậc cha mẹ hiểu, chính con cái của mình sẽ là người phải chịu đựng nỗi đau nhân đôi từ những mâu thuẫn của bố mẹ. Điều quý giá nhất mà các bạn cho con mình là một cuộc sống bình yên bởi tính cách, nhân cách của trẻ được hình thành từ chính gia đình.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)