VN88 VN88

Tâm sự hãy cho con bình yên

Đó không phải là lần đầu tiên tôi khóc một mình. Hàng xóm tò mò hỏi han. Có vẻ như họ hả hê lắm khi nhà mình hạnh phúc còn người khác xáo trộn. Họ vô tình một cách nhẫn tâm hỏi han, trêu đùa việc bố ngoại tình vào sáng sớm. Kể cả những đứa em họ tôi ở cùng khi học đại học cũng lấy đó là trò vui trong khi tôi uất nghẹn, cố nuốt những hạt cơm rồi vội đứng lên chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Năm thi đại học cũng là năm biến cố lớn xảy ra. Tôi không đậu đại học trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, thầy cô bởi suốt ba năm cấp ba, tôi luôn đứng đầu lớp. Rồi tiếp tục ôn thi đại học, lần đầu tiên tôi xa nhà suốt bảy tháng, nhất quyết không chịu về dù mọi người khuyên bảo. Tôi sợ nơi trong văn học gọi là “mái ấm”, nó chẳng chút bình yên. Những năm đại học, không ít lần tôi ra bến xe rồi lại quay về. Tôi sợ về nhà, sợ chứng kiến cảnh cãi nhau, sợ những người thân trong nhà nhưng không một lời yêu thương ngọt ngào, sợ cái không khí lạnh lẽo.

Đến giờ, người ta đặt câu hỏi, nghi ngờ về giới tính của tôi, bởi tôi vẫn độc thân. Tôi sợ con phải chịu những nỗi đau của bố dù luôn dặn lòng sẽ không bao giờ để con mình chịu nỗi đau như mình từng phải chịu. Hơn ai hết, tôi thấu hiểu nó đau đớn biết chừng nào. Tôi mặc kệ mọi nghi ngờ, mọi lời trêu ghẹo, luôn sống chuẩn mực, chưa bao giờ tôi say. Nếu lỡ có quá chén, tôi sẽ tìm cách để làm mình tỉnh lại trước khi về nhà. Tôi chưa bao giờ dính vào tệ nạn, bài bạc, hay đi bia ôm. Chính vì thế, những đứa bạn luôn khích bác và treo giải nếu ai đưa được tôi đến những nơi ấy. Tôi muốn tạo dựng một nề nếp để có được gia đình có tôn ti trật tự.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.