Người ta tưởng quên đi một người thật khó nhưng đối diện với người đàn ông đang có cảm tình với mình, bất chợt hiểu thì ra yêu một người khó hơn. Vậy đấy, người ta cũng nghĩ sâu sắc như đàn ông yêu, đang đối diện, hiền lành, chung thủy, nhưng khi yêu cũng ích kỷ như ai, che giấu, ngụy tạo bằng cái vỏ bọc, có vẻ hai chữ “vì gia đình” được khai thác triệt để. Phải sống, biết làm sao được, cái chữ “yêu” sau hôn nhân trở nên tầm thường, phù du như chưa được biết. Tình yêu thật xa hoa, cái hạnh phúc từ yêu trở nên phù phiếm. Đàn ông như một thứ hương vị, nồng nàn, cay và đắng, như men say, như rượu, như khi yêu, đàn ông cũng ỡm ờ như ai.
Thi vị, cảm xúc sau hôn nhân, tình yêu thật nhạt, người ta bất cần hơn chăng? Không hẳn, người ta bình lặng, cái lặng của đàn ông đứng tuổi, của đàn bà sau 30, không nhìn tương lai luôn một màu hồng, không tìm đến nhau bằng một thứ tình yêu vội vã. Thì có thể họ dửng dưng, lảng tránh, nhưng đẩy đưa, có cái gì đó len lỏi trong tim khiến họ như say hơn, nhiệt tình hơn, lạc quan yêu đời hơn, cảm nhận về tình yêu bây giờ hoàn toàn khác. Ai đó nói đàn ông từng trải thường ngoái nhìn theo một cô gái trẻ đẹp, trầm trồ khen và kể cho nhau nghe, nhưng lại nói nhiều về đàn bà, cái vẻ đẹp làm họ thực sự rung động, nhớ nhung hơn, nặng lòng hơn, khác xa vẻ đẹp xa hoa, lỗng lẫy, đôi khi ngay trước mặt kia.