Hóa ra anh này cài chế độ cuộc gọi 10 phút miễn phí, nên cứ đúng 10 phút là bỗng nhiên tắt lự. Tôi và anh “buôn” với nhau đủ thứ chuyện nhưng cứ được một lúc thì anh lại có việc gì đó, lúc mẹ gọi, lúc điện thoại cơ quan làm tôi cụt cả hứng nói chuyện, quyết định dừng sau khi buôn với anh gần một giờ đồng hồ. Tôi thấy mình cũng có tính kiên nhẫn thật, nếu là người nhà thì tôi đã kết thúc ngay từ block 10 phút đầu rồi nhưng chắc tại hợp cạ nên mới có thể duy trì cuộc gọi lâu thế được.
Ngày hôm sau, rồi mấy ngày sau nữa, hôm nào bạn cũng nhắn tin cho tôi, từ sáng sớm cho tới lúc trưa và cả tối đêm nữa. Dần dần bạn tạo cho tôi cảm giác thấy thiếu cái gì đó khi ngày hôm đó chưa nhận được tin nhắn hỏi han mặc dù nội dung chỉ là tán gẫu và hỏi han thông thường. Chắc đây là chiến thuật “mưa lâu thấm dần” của anh bạn bộ đội này đây. Rồi cũng đến lúc chúng tôi hẹn ngày gặp mặt.
Tôi rất hồi hộp, đôi chút lo lắng, không biết anh này thế nào mặc dù đã được xem ảnh, điện thoại và nhắn tin thấy rất vui. Đến giờ G, chúng tôi ngồi cà phê nói chuyện, các câu chuyện không có gì ấn tượng cho đến khi anh kể “chiến tích” từng đi du lịch qua đêm với một em sinh năm 84 cách đây mấy năm, lúc gia đình anh bắt đầu trục trặc nhưng không đi quá giới hạn và chị vợ không hề biết.