Tôi choáng thật sự khi biết được có người lại “hảo tâm” với mình như thế mặc dù chưa một lần gặp mặt hay ít ra là xem ảnh của nhau. Mà con cái phải là kết quả của tình yêu giữa bố và mẹ chứ, đâu phải cứ miễn có con bằng mọi giá là được. Tôi quyết định không liên lạc với anh này nữa vì không muốn mạo hiểm. Nhưng 1 ngày, 2 ngày rồi 3-4 ngày liền, ngày nào tôi cũng nhận được thư hỏi thăm tình hình, thấy rất sốt ruột khi không có thông tin gì về tôi cả, không biết tôi có “mệnh hệ” gì không nữa.
Tôi bắt đầu thấy xao lòng và thử nhắn tin cho bạn này xem sao. Tin nhắn vừa đi tới nơi tôi nhận được cuộc gọi ngay nhưng không nghe vội mà chỉ nhận tin nhắn thôi. Anh bạn này có vẻ sốt ruột khi tôi không nghe máy và nhắn tin lại liên tục cho tôi hỏi: “Em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay với em, em là của anh, anh sẽ là của em mãi mãi. Anh yêu em”. Tôi lại choáng tập 2, đã là gì của nhau đâu mà anh phát biểu “liều” và “manh động” thế nhỉ? Sao anh ta lại có thể nói lời yêu dễ dàng thế? Chẳng nhẽ với cô gái nào anh cũng thế hay sao? Thế là tôi quyết định hủy với anh bạn này luôn trong im lặng mãi mãi.
Đối tượng thứ 3 tôi hồi âm là một anh bạn sinh năm 75, bộ đội, đã ly hôn. Quả thực trong thâm tâm cũng không thích 75 lắm vì ông chồng cũ của tôi sinh năm 75 nên sợ bị dớp, thấy thư giới thiệu có vẻ chân thành nên cũng thử làm quen xem sao. Sau một hồi mail đi lại giới thiệu bản thân làm quen tôi cũng đồng ý cho anh bạn này số điện thoại. Ngay hôm đầu tiên có được số điện thoại của tôi, anh rất lịch sự đã xin phép được gọi điện thoại vào hồi mấy giờ. Tôi đồng ý và ngay tối hôm đó đã được nghe điện thoại trong sự “vất vả” vô cùng.