Em biết rằng mình đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Tình cảm đó không phải là nhất thời, say nắng, thiếu suy nghĩ đâu anh. 3 năm nay em mới có được cảm giác thương một người. Với em và anh, tình thương đó bao gồm cả tình yêu và lớn hơn tình yêu. Em khóc rất nhiều khi cố gắng thuyết phục anh hãy đón nhận tình cảm ấy và sẽ cùng anh chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Những lần em khóc là những lần nước mắt anh rơi. Em đau lòng, buồn nhiều lắm vì cảm nhận được anh yêu và lo lắng cho em hơn bao giờ hết.
Em 26 tuổi, bố mẹ giục lấy chồng. Em cũng chưa muốn điều đó vì nghĩ mình còn trẻ. Bố mẹ muốn em lấy một người gần nhà nên anh lấy đó là lý do từ chối em bằng mọi cách. Anh lo em lỡ tuổi thanh xuân và lo sợ không chăm lo được cuộc sống cho em. Em hiểu nếu lấy một người mình không có tình yêu sẽ chẳng khác nào địa ngục, em chỉ chờ một câu anh nói hãy đợi anh, em sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân đó.
Em khát khao, mong muốn sẽ được lấy người mình yêu là anh, chàng trai nghèo về vật chất nhưng không nghèo về tình cảm, tình người, đạo đức và sự tốt bụng. Tiền mình có thể cùng nhau kiếm được, cùng xây dựng hạnh phúc và tương lai sau này. Anh biết điều đó phải không? Người ta vẫn nói “Ai giàu 3 họ ai khó 3 đời” nên anh lo xa làm chi.