Cuộc sống không phải như tôi nghĩ, hạnh phúc không bao giờ được trọn vẹn, ước mơ cũng chỉ được một nửa. Lúc chuẩn bị kết hôn, tôi đi xem bói được thầy phán hai đứa không được tuổi và không được đến với nhau, phải đợi đến ba bốn năm nữa, cũng không được làm đám cưới, chỉ theo về thôi. Tôi 32 tuổi, đợi bốn năm nữa làm sao được, đường con cái sẽ thế nào?
Đời con gái tôi đã phấn đấu học tập, giữ gìn trinh tiết cho đến tuổi 32 để rồi theo chồng, mà chồng là đàn ông ly dị vợ cũng chẳng phải là trai tân, không một miếng trầu cau, không hỏi cưới, không họ hàng, không được mặc áo cô dâu, không được đeo nhẫn cưới, không có tấm hình cưới nào cả bởi nghe lời ông thầy bói phải kiêng cữ. Vì tình yêu tôi đã theo anh, quyết định mình sẽ không ân hận về điều đó.
Anh và gia đình anh là những người tốt, trọng tình nghĩa. Còn ba mẹ đẻ tôn trọng sự lựa chọn của tôi dù cay đắng, khó nói với bà con hàng xóm. Chồng tôi đã làm một người chồng tốt, một người con rể hiếu thuận, anh chăm lo cho gia đình tôi mọi thứ có thể, bỏ mồ hôi công sức và tiền bạc để ba mẹ tôi có được tuổi già thảnh thơi. Anh đã bù đắp cho tôi bằng tình thương yêu, chăm sóc chân thành, tôi biết ơn anh và xúc động rơi nước mắt mỗi khi nghĩ về anh.