Đêm nào tôi cũng khóc như một đứa trẻ, cơ thể vốn gầy gò ốm yếu nay lại càng gầy đi đến thảm hại, chưa một giây phút nào tôi thôi nghĩ đến em, đến những kỷ niệm từng có với nhau. Tôi luôn cố níu kéo em trong tuyệt vọng. Thật lòng tôi không trách em đã bỏ rơi mà cảm thấy yêu và thương em rất nhiều.
Giờ điều tôi lo lắng hơn cả là em sẽ ra sao khi yêu một người có gia đình. Liệu rằng người đó có thể bỏ đi gia đình đang có của mình để chăm sóc lo lắng cũng như cho em một danh phận không? Tôi van xin em hãy quay lại để được chăm sóc bù đắp những tháng ngày đau buồn trước đây cho em. Nhiều lần em ậm ừ, cho tôi thêm hy vọng nhưng rồi tôi lại phát hiện em dường như không thể dứt bỏ được người đó.
Trong sâu thẳm đáy lòng tôi vẫn cảm nhận được em còn thương tôi. Giờ tôi chỉ mong em được hạnh phúc, không phải chịu thêm bất cứ nỗi đau nào. Tôi sợ rằng một ngày nào đó người đàn ông kia bỏ rơi em, sợ em phải chịu nhiều thiết thòi. Tôi sẽ luôn chờ em quay lại.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)