Còn anh luôn tính toán chi ly với vợ con, nếu trong tháng anh phải thay tôi trả hóa đơn nào đó, sẽ trừ đúng bằng số tiền anh bỏ ra không sót một ngàn đồng nào. Trong khi đi nhậu anh thường xuyên bo cho những cô gái phục vụ có khi gần 300 nghìn. Tôi nhìn cách anh phẩy tay khi không lấy lại tiền thối mà tiếc đứt ruột, bằng ấy tiền con tôi có thể uống sữa được cả tuần, vì điều đó nên nhiều lần vợ chồng cũng cãi nhau.
Khi con tròn 5 tuổi, tôi lại phát hiện anh có bồ là một cô phục vụ quán nhậu gần 2 năm. Cô ta chỉ 20 tuổi, anh thuê nhà, mua xe, không cho cô ấy đi làm, chu cấp tiền hàng tháng, chỉ đến với cô ta trong giờ hành chính. Khi biết thông tin đó tuy không còn sốc như lần đầu nhưng tôi rất đau khổ và loay hoay không biết phải làm gì bây giờ.
Suốt một tuần tôi tìm cách để giải quyết, ngoài mặt tôi vẫn vui vẻ nói cười nấu nướng cơm nước cho anh đàng hoàng nhưng trong lòng thực sự đau. Tôi không thể ăn, ngủ được, đi làm không tập trung bị cấp trên nhắc nhở, ra đường mấy lần suýt bị ôtô đâm. Tôi tâm sự với người bạn cùng cảnh ngộ, cô ấy khuyên vợ chồng nên ngồi lại nói chuyện.
Tôi nghỉ làm hẹn anh về nói chuyện, anh một mực phủ nhận, nói chắc tôi không có việc làm nên điên khùng đổ lỗi cho anh. Tôi nói nếu không có, anh dám cùng tôi đến nhà cô gái đó không. Anh không dám đi, còn nói tôi khùng hả, bao nhiêu đau khổ, uất hận tôi kìm nén bấy lâu như bị câu nói của anh làm bung ra. Tôi đến nhà cô gái đó, nói rất nhẹ nhàng rồi về.