Sống bên cô ấy hàng ngày, tôi nhìn thấy nhiều biểu hiện từ con người vợ mà thấy khó chấp nhận. Cô ấy đọc rất nhiều truyện, sách một cách chăm chú. Vốn hiểu biết của vợ về kiến thức rất nhiều, hầu như hỏi đến cái gì cũng biết, cũng hiểu. Tôi hầu như không bao giờ sờ đến quyển sách và chả quan tâm đến những điều đó. Cô ấy học thêm cả ngoại ngữ mỗi tối đi ngủ, đọc xì xồ tôi chẳng hiểu gì. Tôi yên vị và chấp nhận làm ở công ty được bảy năm với mức lương thấp vì bằng cấp không đến đâu, trong khi đó vợ nhảy hết công ty nọ đến công ty kia để tìm mức lương cao hơn với vô số bằng cấp trong tay.
Điều khó chịu nhất là vợ thể hiện sự “uyên bác” của mình rõ ràng nhất trong khi tranh cãi với tôi. Cô ấy thường bảo tôi vô tâm, vô trách nhiệm, không biết quan tâm đến ai, việc gì làm cũng sai, lý lẽ của cô ấy rất sắc bén và rõ ràng. Chỉ sau vài lần cãi nhau, thậm chí cả qua tin nhắn tôi đã biết mình chẳng thể nào nói lại được cô ấy nên đâm ra cáu bẳn. Tôi thường xuyên dọa đánh và đã tát vợ hai lần vì cảm giác bực tức đó.
Hầu như trong 5 năm trời chung sống, cô ấy thường tự mình quyết định mọi thứ: chăm con thế nào, chuyển công ty gì, mua vật dụng trong nhà và đòi ra ăn riêng dù vẫn sống cùng nhà với bố mẹ tôi. Tôi không khuyên được vợ dù rất muốn cô ấy dừng lại mọi việc vợ muốn làm. Tôi cảm thấy mình chẳng có quyền hành gì trong nhà và cô ấy. Tôi càng ngày càng chán trường, thường về muộn, lê la với bạn bè. Vợ lại khó chịu, chỉ trích tôi nhiều hơn. Tôi luôn cảm thấy kém cỏi so với vợ cả về trình độ, nhận thức, cô ấy giống như mẹ tôi hơn là vợ tôi. Làm thế nào để tôi thoát khỏi tình trạng này?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com