Tôi biết em, thật tình cờ. Em ở Tiền Giang, 33 tuổi, đón nhận tôi với quá khứ là một vết thương sâu hoắm, tôi đến với em bằng cả tấm lòng. Tôi là quản lý một chi nhánh tại ngân hàng, tính khá nóng, đôi khi đòi hỏi quá cao sự hoàn thiện. Em cao 1,7m, dễ thương, không ít chàng trai để ý, hiền lành, chất phác, hơi bướng bỉnh và cố chấp. Chúng tôi luôn cãi nhau những trận nảy lửa cũng chỉ vì công việc hay thói quen cuộc sống.
Em không quen ai ngoài tôi, nhìn đời bằng cái nhìn tiêu cực, nghĩ về hướng không có lối thoát, còn tôi đối lập hoàn toàn, đôi khi hai cái nhìn khác biệt về một vấn đề nên tranh cãi. Tôi nóng tính, có lúc không kiểm soát nổi mình; tôi đe dọa, xúc phạm em, trấn áp để điều mình mong muốn phải thực hiện, điều này đẩy em và tôi xa dần.
Tôi tồn tại hai bản ngã, thiên thần và ác quỷ, lúc hiền lành, dễ thương, lúc như ác quỷ hung hăng và dữ dằn. Tôi quen em tám tháng rồi, thấy hạnh phúc bên em, với em tôi không tiếc gì, hoàn toàn yêu bằng cả tấm lòng, lo lắng và quan tâm em chu đáo, mong muốn cùng em đi hết cuộc đời. Em mới mổ xong, ung thư tuyến giáp, dù em có bệnh tật hay sống chỉ một thời gian ngắn thì tôi vẫn muốn bên em. Ngày em mổ, hứa sẽ cùng tôi lập gia đình, giờ đây em xa tôi vì lý do gia đình ngăn cản, họ sợ tính nóng của tôi, sợ em sẽ khổ và không hạnh phúc.