Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, khó thở quá. Xa xa phía cổng công ty chẳng phải là chồng em thì còn ai vào đây nữa. Cũng may tôi dừng xe ở góc khuất, với lại khoảng cách còn khá xa nên Hoài chưa nhìn thấy tôi.
Một tuần sau tôi đã có mặt ở một tỉnh phía Tây Bắc, bắt đầu cuộc sống mới, bỏ lại sau lưng mối tình đầu đầy nước mắt và những nỗi sợ hãi thường trực. Sau ngày hôm đấy, dù rất lo lắng cho em nhưng tôi cũng không dám gọi điện hay nhắn tin. Qua một người bạn làm cùng công ty tôi được biết, từ bữa đó em cũng chưa đi làm lại. Có lẽ em sẽ phải chịu đựng cơn giận từ chồng, tôi vẫn hy vọng Hoài sẽ không làm gì quá đáng với em. Vì dù sao Hoài cũng chỉ đọc được một tin nhắn từ phía tôi, còn em luôn để chế độ xóa tin nhắn sau khi gửi.
Mối tình đầu của tôi đã kết thúc như vậy. Có thể mọi người sẽ cho là tôi là kẻ không ra gì, đi phá vỡ hạnh phúc của người khác. Tôi cũng nhận thức được điều đó, nếu ai đã yêu một cách thực sự sẽ hiểu được một điều: tình yêu khiến con người ta mù quáng, khiến ta có thể bất chấp một số thứ để đến được với nhau. Tôi yêu em là sự thật, nhưng không có đủ sức mạnh để đoạt được em. Còn em, tôi biết em rất yêu tôi nhưng không thể đánh đổi tất cả để theo tôi được.
Bốn năm trôi qua, tôi nghe nói em vẫn sống với Hoài, đã có thêm một đứa con trai nữa, dù cuộc sống của hai người không được hạnh phúc. Tôi cố gắng quên em, cũng tìm đến với một vài người con gái khác, tuy nhiên, cảm giác yêu thương như khi còn ở bên em cho đến tận bây giờ vẫn thất bại khi tìm kiếm. Có lẽ đó là ông trời trừng phạt vì những lỗi lầm tôi đã gây ra.