Đến giờ nhớ lại buổi sáng hôm đó mà gáy tôi vẫn còn lạnh. Trong cuộc đời, có ba lần tôi cảm nhận được cái chết cận kề, một lần suýt chết đuối hồi nhỏ, hai lần còn lại đều có liên quan đến em.
Buổi sáng định mệnh, tôi đến công ty làm việc như bình thường mà không hề có chút linh cảm bất an nào. Mãi chả thấy em đâu, tôi thấy ngạc nhiên vì nếu nghỉ làm em sẽ báo trước cho tôi, hỏi mọi người cũng không thấy nói em xin nghỉ. Tôi cũng không dám gọi điện cho em, để an toàn chúng tôi có giao hẹn em sẽ luôn là người chủ động liên lạc trước.
Tôi đành phải tự an ủi mình với suy đoán em có việc nhà đột xuất, để tập trung vào công việc. Đang ngập đầu với đống hóa đơn, cô tôi bảo đi ra ngân hàng chuyển tiền cho cô. Tôi chưa đi chuyển tiền bao giờ vì bình thường cô toàn tự đi, hôm đấy có vài đối tác đến bàn chuyện làm ăn nên cô sai tôi đi. Đến ngân hàng, chả biết viết “ủy nhiệm chi” như thế nào, may sao lại gặp ngay đứa bạn học cùng cấp 2 làm ở đấy, hướng dẫn cho cách viết, rồi hai đứa lại tranh thủ ôn lại chút kỷ niệm thời còn đi học, hỏi thăm tình hình của nhau.
Gần 11h trưa tôi mới bắt đầu rời ngân hàng để quay về công ty, trong đầu chỉ nghĩ đến em với hy vọng buổi chiều em sẽ đến làm. Còn cách cổng công ty khoảng 200m bỗng điện thoại đổ chuông. Tính tôi vốn cẩn thận nên tấp ngay vào lề đường, dừng xe tắt máy rồi mới rút điện thoại ra nghe. Cô tôi nói muốn sống thì đừng có về bây giờ, cô không biết mày trêu chọc gì thằng Hoài mà nó vác dao đến tìm mày đây này.