Tối đó em nhắn tin với tôi rồi ngủ quên, không kịp đọc tin nhắn cuối cùng của tôi để xóa đi. Cứ như mọi chuyện được viết sẵn kịch bản, chồng bình thường không bao giờ dậy sớm hơn em, vậy mà hôm đó anh ta lại dậy trước. Thì ra anh ta có hẹn với bạn đi ăn sáng, điện thoại cho bạn mà máy hết tiền nên lấy máy em để gọi. Tin nhắn mùi mẫn của tôi đập ngay vào mắt anh ta.
Dù em không lưu số của tôi trong máy nhưng chỉ mất vài tiếng đồng hồ để tìm ra chủ nhân của số điện thoại đấy mà không cần hỏi trực tiếp em. Số phận sắp đặt để tôi gặp được người con gái tôi thực sự yêu thương, dù em không hoàn hảo, để rồi lại cắt đứt cuộc tình của chúng tôi một cách nhanh chóng và không thương tiếc. Những gì để lại trong tôi đến giờ chỉ là sự nuối tiếc chứ không hề có sự oán trách số phận. Vì dù sao nó cũng giúp tôi tỉnh táo lại để hiểu ra một điều: “Những gì không thuộc về mình thì đừng cố để giành lấy”. Huống hồ tôi chưa có bản lĩnh và tình yêu của tôi chưa đủ vĩ đại để có thể cướp lấy em từ tay “ác quỷ”.
Đáng lẽ ra tôi còn phải cảm ơn chúa trời và các thánh thần vì đã giúp tôi tỉnh lại mà nhận ra rằng, tình yêu của chúng tôi là mê muội và chẳng thể nào có một kết quả tốt đẹp được. Hơn thế nữa, các đấng bề trên còn thương tình vạch cho tôi một lối thoát, giúp tôi rút khỏi cuộc tình đó trọn vẹn về thể xác.