VN88 VN88

Tâm sự gửi những người thứ ba ngu dại

Sáng nay tỉnh dậy cảm thấy trong trái tim như bị ai đó cào xước, đôi mắt sưng húp, toàn thân đau mỏi nhưng tôi vẫn mở cửa sổ ra để nhìn những tia nắng sớm mai khô hanh của mùa đông buốt giá. Tôi nhìn thẳng vào những tia nắng đang chiếu vào mặt mình mà không thấy khó chịu, không thấy trong lòng tệ hơn. Có lẽ tôi sẽ bước qua được chăng?

Có lẽ những đau đớn này sẽ sớm hết chăng? Tôi hoài nghi nó, nhưng có một điều chắc chắn nếu không bước qua được tôi sẽ không bao giờ quay lại con đường đó nữa. Bởi con đường đó sẽ cướp mất gia đình của 4 con người, chỉ lung linh ở những bước đầu tiên và có lẽ sẽ đau khổ bắt đầu từ bước thứ hai. Ở con đường đó, tôi sẽ không bao giờ có được một người đàn ông đúng nghĩa của riêng mình và có thể những lời hứa chỉ là lời hứa mà thôi.

Vào ngày 21 cách đây 11 tháng, tôi bắt đầu bước vào một cuộc tình với người đàn ông có gia đình. Và hôm nay, cũng đúng ngày 21 tôi bước ra khỏi cuộc tình đó. Mọi chuyện chắc sẽ chưa dừng lại, sẽ còn có những giọt nước mắt ở ngày sau, những tiếc nuối và đau đớn, có thể một tuần, một tháng, một năm hoặc một đời. Tôi chẳng nghĩ về điều gì ở tương lai nữa cả, vì kiểu gì nó đang và sẽ đến, tôi sẽ làm tốt công việc của mình, tiếp tục đi học, theo đuổi những niềm đam mê.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.