Chị biết em là ai, ở đâu, làm gì, sao quen anh, gia cảnh thế nào, biết cả những lần anh gặp em, khi con chị khóc đòi ba. Tối về anh ôm điện thoại nhắn tin cho em, em thật sung sướng, thật chu toàn bởi có thể tự do hẹn hò chát chít với chồng chị. Có thể vì công việc lắm chứ, chị muốn tin và học cách tin em ạ. Trong lúc chồng chị bận công việc với em, chị lo cho các con, lo làm việc nhà, nhắm mắt làm ngơ, tập trung niệm Phật. Sám hối, cầu bình an cho mọi người, cả em và con em nữa.
Hai tháng chị nhẫn nhịn, bởi cả chồng chị nữa đều không muốn gia đình tan vỡ, đều muốn yêu nhau nhiều hơn. Nhưng tối mùng Một Tết, cả ngày nữa, em vẫn nhắn tin, điện thoại cho chồng chị. Chị đã sai khi nhắn tin chúc em một năm mới hạnh phúc. Vậy là em nhắn tin bảo chồng chị thế nào chị không biết, nhưng để chồng chị công bố với nhà chồng là bỏ mẹ con chị.
Chị có thể không giỏi bằng em, nhưng cũng ăn học đàng hoàng, đi làm cũng có vị trí để nể trọng và không nói bậy, cũng không hại ai bao giờ. Vậy mà chồng chị nói chị nhắn tin chửi người ta như “cave”. Thật tội nghiệp anh ấy. Dù gì, sự việc đến nước này chị hiểu rõ hơn ai hết, lỗi lầm thuộc về chị, chị xin lỗi em và tất nhiên cả anh nhà chị nữa. Chị nguyện cả phần đời còn lại sám hối, trả nghiệp do mình và chồng gây ra, cầu bình an và hạnh phúc cho con cháu.