Anh huyễn hoặc mình bằng cái cảm giác tự do nhàm chán. Anh muốn em thay đổi nó.
Muốn bên em, bên thẹn thùng lá cỏ.
Đuổi con đường ngập đỏ bóng hoàng hôn.
Muốn ngập ngừng, để lối đó xa hơn.
Nhốt bâng khuâng trong nụ hôn vụng dại”.
“Rồi anh vẫn ở đây”, câu đó phải là anh nói mới đúng vì anh có trốn đâu, anh chẳng sợ gì xui xẻo, anh vẫn ở đây để thách thức em – cô gái thông minh ạ. Cuộc sống này sẽ chẳng có điều kỳ diệu nào đâu nếu ta không đi tìm nó. Anh cảm ơn vì món quà em tặng nhưng sẽ không chờ được đến ngày đó để nói ra chúng đâu. Anh nói luôn nhé: “Sư tử con ơi, anh yêu em”.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)