Mới đọc thư em anh đã thấy chúng ta có điểm chung rồi, anh cũng nghĩ giống em: “Tình yêu không phải là sự lựa chọn” nên nếu một ngày nào đó anh nói thương em thì hãy tin chắc 100% rằng anh không còn sự lựa chọn nào khác. Còn lại toàn là những điểm trái ngược nhau thôi em ạ: Em thông minh còn anh không, em ghét những cô gái mà anh thích (thường những cô xinh là có người yêu trừ em) và anh ghét cay đắng cái hội của em nữa – hội độc thân.
Anh nghĩ họ là những kẻ giả tạo, lúc nào cũng “tự do muôn năm” rồi “tất cả vì cương lĩnh của hội” hay “nguyện sắc son một lòng với hội độc thân” nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Tất nhiên khối kẻ sẽ phản bội lại hội, em cũng thế, chẳng khác họ, mới có 24 thôi mà cuống quýt cả lên. Anh đây này, cũng gần 3 chục rồi mà có vội vàng gì đâu. Kệ! Nếu sắp tới em chẳng thể tìm được anh thì cũng có sao?
“Ta lại về tự tại riêng ta
Thủa ngông cuồng, thênh thang, ngạo nghễ”
Anh cũng chẳng khác em. Ngày anh cũng như em vẫn đi làm, tối vui vẻ với gia đình và bạn bè, nhưng em ạ, thỉnh thoảng nhìn thấy một phụ nữ mang bầu anh lại tưởng tượng đó là vợ mình, muốn chạy đến ôm lấy, cầm tay và chở che cho họ. Cũng may là mấy ông chồng không đọc được suy nghĩ của anh chứ không thì… Rồi mỗi lần anh thấy những đứa trẻ, đều cảm nhận chúng đáng yêu đến kỳ lạ, những đứa trẻ mà trước kia anh chỉ có cảm giác vướng víu cho cái sự tự do của mình, phải chăng anh đã nghĩ về “ngôi nhà và những đứa trẻ”?