VN88 VN88

Tâm sự gửi anh, người chồng không còn yêu em

Trong em, anh vẫn là một người đàn ông mà em yêu nhất. Em biết anh biết điều đó nên anh càng suy nghĩ, càng áy náy và càng thương em. Em biết anh sẽ vẫn sống chung với em, vẫn là chồng em vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng em, một người cá tính ngang bướng, kiêu ngạo, làm sao em sống với một người đàn ông không còn yêu mình. Em muốn từ bỏ anh ạ, em mệt mỏi, em sống mà linh hồn như đã chết, ngày ngày đối diện với anh, em đau lắm, đau lắm anh ạ.

Bố mẹ thì phải làm sao hả anh? Hôm qua mẹ gọi cho em nhờ em mua đồ gửi biếu họ hàng trên Hà Nội cho mẹ, mẹ bảo em “ Con không phải mua gì sắm Tết mang về nhà nhé, mẹ mua hết rồi con chỉ về đi biếu các bác thôi, con chỉ cần về ăn Tết là tốt rồi, đi đường an toàn con nhé!” Mẹ anh tốt quá, em có mẹ chồng như thế thật là hạnh phúc. Em làm sao có thể nói “ Mẹ ơi, con không được làm con dâu mẹ nữa rồi”. Anh tốt bụng giống hệt mẹ. Nhưng tình yêu thì làm gì có cái gọi là tốt bụng phải không anh?

Còn bố mẹ em nữa? Phải như thế nào? Cả cuộc đời này bố mẹ đã dành hết cho em. Con gái lớn chưa báo hiếu ngày nào lại đi lấy chồng, rồi giờ em lại về thì bố mẹ biết sống với hàng xóm láng giềng thế nào đây anh?

Em cứ một mình lạc lõng trên con đường vừa hẹp vừa tối, không dám ghé vào nhà ai, vì sợ mọi người thấy những giọt nước mắt thay vì những nụ cười mà hằng ngày vẫn hiển hiện trên khuôn mặt em. Em sợ bố mẹ khóc lắm. Ngày trao em cho anh, bố đã khóc, vì với bố, hai chị em em là cả thế giới. Bố luôn tự hào chỉ có hai cô con gái nhưng không ai sướng bằng bố.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.