Gia đình em là nông dân, xuất thân của em cũng chỉ là cô gái bình thường, gia đình chẳng ai làm cán bộ nhà nước cả. Khi dẫn anh về nhà ra mắt, em và ba mẹ hãnh diện với xóm lắm. Sau hôm đó gia đình em nhận xét tốt về anh và cũng đưa ra một số ý kiến “Bên mình chắc không xứng với gia đình bên đó đâu con”. Em cũng suy nghĩ vấn đề này từ trước rồi chứ có phải chưa đâu, nhưng lại nghĩ thời buổi này ai còn nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối, quan trọng là niềm hạnh phúc của con trẻ thôi. Lúc ấy tràn đầy tự tin, mình cũng ăn học đàng hoàng, tính tình hiền hậu, thân thế gia đình chẳng ai phản cách mạng cả, không theo đạo, đặc biệt tuổi của em và anh rất hợp nhau.
Trời gian cứ thế trôi qua, em ngập tràn trong những hạnh phúc và yêu thương anh dành cho. Tết năm trước em nghĩ mình sẽ có cơ hội diện kiến “ba mẹ và em chồng”, nhưng mà ngành của anh chỉ nghỉ được 2 ngày, anh nói thế. Em mong chờ trong 2 cái ngày đó, anh cũng gọi cho em nhưng chẳng nghe nhắc đến chuyện này. Em buồn nhưng tự dặn lòng rằng anh rất bận, phải dành nhiều thời gian để tiếp khách nữa chứ, tết chắc rất nhiều khách đến thăm gia đình.
Ba mẹ cũng hỏi, bảo em rằng xem anh rảnh mời xuống nhà ăn cơm, anh như một vị khách quý của gia đình. Anh đến nhà em được vài lần và bên nhà em đa phần biết mặt anh, còn em chưa một lần được gặp gia đình anh. Cũng có lần mình cùng nhau ăn tối, nhắc đến chuyện tương lai, lúc ấy vui lắm, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ vì em có được người yêu như anh, vừa lịch lãm vừa có địa vị.