VN88 VN88

Tâm sự gửi anh, chồng hờ của em

Em tự nhủ với lòng hãy quên, đừng khóc nữa. Em cũng tập quên anh. Thế nhưng chỉ vài ngày, nhiều nhất là một tuần em không thể chịu được. Nỗi nhớ anh khiến em mất bình tĩnh, không thể làm bất cứ việc gì. Em lục tung mọi thứ để tìm hình của anh, thấy anh, bớt nhớ anh. Mỗi ngày em luôn cố gắng để quên.

Anh à, tình yêu đến với em một cách tự nhiên, cảm xúc của em không một chút gượng gạo, em biết yêu, biết nhớ và rồi em biết đau, biết một ai đó quan trọng với mình như thế nào. Em ước gì mình ngủ dậy rồi quên mọi thứ về anh hay trái tim em tự dưng không còn nghĩ về anh nữa. Ngày trôi qua với em thật nặng nhọc khi không còn anh. Lúc anh bảo em hãy tự biết đứng dậy, anh không muốn liên lạc gì nữa, em thật sự thấy rất đau, nghĩ tại sao anh lại tàn nhẫn đến vậy, thế mà em vẫn tin anh.

Mọi thứ rồi sẽ qua đúng không anh? Em rồi sẽ đi trên con đường của mình, anh cũng vậy. Yêu anh, em mới biết mình yếu đuối, nhưng đó là sự yếu đuối của một cô gái đang yêu. Em không hề trách mình lụy tình vì em biết mình đã yêu nên mới như thế. Một ngày trôi qua với em đầy mệt mỏi, nhưng có một điều em vẫn nghĩ về anh. Em không thể bắt trái tim mình phải ngừng yêu vì nó sinh ra là để yêu và được yêu. Tình yêu đến khi nào em cũng không biết và cũng không thể cấm cản nó. Gia đình anh nói cũng đúng, công việc của em sau này làm sao có thể chăm sóc chu đáo cho gia đình được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.