Trong em, anh là chàng thủ thư cực kỳ láu cá, lém lỉnh, hay cười, đôi lúc thấy anh chăm chú và hẳn là rất nghiêm túc nghiền ngẫm những cuốn sách dày bịch. Lắm khi, anh khuấy động không gian yên tĩnh của phòng đọc bằng cách bước đi như cuốc đất khiến chùm chìa khóa giắt bên hông va vào nhau leng keng, thu hút hầu như mọi ánh nhìn của bạn đọc; thỉnh thoảng nhìn lên thấy gương mặt anh hớn hở ngồi chỉ dẫn cho bạn đọc hay cái dáng lon ton tìm sách cho các cụ già. Ấn tượng cực sâu sắc với em là ánh mắt vừa đe dọa vừa hóm hỉnh mỗi như nhắc nhở bạn nào đó hãy ra ngoài nghe điện thoại thay vì làm ảnh hưởng đến những người khác.
Hai năm trôi qua, có khá nhiều thứ ở anh đã len lỏi vào tâm trí em. Em luôn coi đó như những ký ức đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Có những lúc ngồi ngẩn ngơ, mơ mộng và thầm nghĩ nếu chúng mình yêu nhau sẽ suốt ngày lang thang cà phê, nói chuyện về những cuốn sách cũ rích, những cuốn hay mới ra lò… Chúng mình sẽ xây một quán cà phê sách mini mà ở đó hai đứa là ông bà chủ, mỗi ngày đều đón tiếp những khách hàng đáng yêu, dễ mến đến đọc sách, biết đâu lại chứng kiến một tình yêu thầm lặng giữa những con người yêu sách. Có quá nhiều viễn cảnh mà em tự tô vẽ cho tương lai của chính mình.