Tôi sẽ không bức xúc nếu như chồng không mang số tiền đó cho bố chồng mượn mà không bàn với vợ một tiếng. Thấy tôi sắp sinh con, bố thương nên lại lấy 5 chỉ vàng đưa hai vợ chồng mượn nhưng khoản tiền đó cũng bay biến mất.
Nửa năm sau bà ngoại mất, bố chồng không có tiền về quê, tôi nói chồng cầm máy tính lấy tiền đưa bố. Nhưng chồng cầm cả máy tính và xe của tôi không bàn một lời nào. Rồi tới ngày tôi hết 6 tháng phải đi làm, mẹ chồng trông cháu. Với mức lương thấp lại lo trả nợ nên chi tiêu trong nhà rất hẹp. Tiền vốn kinh doanh đã mất phải gánh thêm một đống nợ nần, tôi chán ngán nhưng vẫn động viên anh cùng cố vượt qua.
Rồi tôi tình cờ phát hiện ra ngoài số nợ chồng công bố còn một khoản nợ với lãi suất rất cao, buồn vô hạn vì chồng không thật nhưng tôi vẫn phải bỏ qua hy vọng nếu tiết kiệm vài ba năm sẽ trả hết, vợ chồng nhịn nhau vì con cái. Chưa hết, chồng liên tục mượn tiền lặt vặt vài trăm của người này người kia, thậm chí mượn tiền tôi cầm chi tiêu cho gia đình, nói ngày này ngày kia trả nhưng cứ im lặng. Vì bị như vậy nhiều lần, quá bức xúc tôi đã nói chồng nợ nần phải sòng phẳng, đừng mượn tiền nữa, chỉ cần anh đi làm thế thôi.
Lời qua tiếng lại lên đến cao trào, tôi nói anh: Lương anh thực tế chỉ đủ trả nợ, còn chi tiêu trong nhà một mình tôi phải lo toan. Tôi biết anh luôn buồn, thất vọng vì không lo được cho vợ con nay lại bị vợ nói thế nên quát tháo đập đồ. Là một lần lỡ lời chạm tự ái của chồng (dù đó là sự thật), nhưng qua lần đó mẹ chồng tôi cũng tự ái, vì ở trông cháu mà tôi nói một mình tôi lo cả nhà. Mẹ quyết định bán nhà dưới huyện trả hết nợ của bố, của con đi.