Cứ nghĩ miên man từ ngày này sang tháng khác, phải tự kinh doanh thôi, chứ làm thuê mà không lợi dụng ông chủ để ăn hoa hồng, không bớt xén, móc ngoặc với khách hàng làm riêng thì mọt kiếp mới giàu. Đầu năm 2013 tôi quyết định kinh doanh. Sẵn có mối quan hệ tôi bỏ 500 triệu để kinh doanh một mặt hàng với tỷ suất lợi nhuận 30% giá vốn. Thật tuyệt vời!
Muốn được lòng người mua lô hàng 200 triệu tôi chỉ để lãi có 40 triệu, bớt luôn cho người mua 10 triệu, cho các nhân viên 10 triệu. Rồi lô hàng 300 triệu lời gần 100 triệu, bỏ ra 500 triệu lời gần 140 triệu. Có gì tuyệt vời hơn. Từ một anh giám đốc làm thuê, ngồi trong nhà kính, lạnh cả ngày, thế mà tôi chở hàng như một anh xe ôm thực sự. Lúc đó tôi cảm nhận được sự sung sướng của người tự kinh doanh. Nghĩ rằng cứ đà này sao phải đi làm thuê, nếu doanh thu một năm 2 tỷ thì được khoảng 600 triệu, tương đương với mức lương 50 triệu/tháng.
Ông trời dường như chẳng cho ai sống yên ổn bao giờ. Số tiền cả gốc và lãi gần 650 triệu sau gần một năm tôi đòi được 150 triệu còn lại 500 triệu. Trước đây mỗi tuần gọi nhắc một lần, bây giờ ngày/lần. Còn chuyện gặp được cũng khó chứ nói gì đến chuyện họ hứa trả tiền.
Cái gì đến sẽ đến, Tết gần tới nơi rồi, con chuẩn bị đi làm phải mua xe máy, vợ cần tiền để thăm hỏi cha mẹ hai bên, hơn nữa tưởng mình giàu lại đem 150 triệu cho bạn vay, đến giờ nhìn người vợ tần tảo nước mắt ngắn dài thấy tội quá. Mình thật vô dụng, bất tài, giá mà không đi buôn, cứ làm thuê với lương 30 triệu/tháng, 500 triệu gửi tiết kiệm cũng được 5 triệu/tháng đâu đến nỗi. Thật bế tắc. Bây giờ mới hiểu đáng lẽ mình rất hạnh phúc.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)