Sống cùng chồng, cảnh nào tôi cũng nếm đủ. Nhẫn cưới anh cũng bán để chơi bài, hình cưới anh đem vứt. Vì bị bệnh tim nên sức khỏe không tốt, hai lần tôi dắt xe bị ngã trước cửa nhà là 2 lần hàng xóm đến đỡ, còn anh đứng đó để chửi vì có bấy nhiêu mà làm không xong. Vợ chồng có chuyện gì anh lên Facebook, yahoo loan tin hết, đi nhậu về anh đánh tôi vào đầu, đưa chìa khóa cho tôi anh không đưa tận tay mà ném xuống đất. Cãi nhau với vợ luôn mày tao, xem mình là nhất, vợ không chịu thì thôi. Nửa đêm ba mẹ con phải ôm nhau chạy vì anh dọa giết.
Thật ra từ ngày anh bán nhẫn cưới xem như trong lòng tôi đã chết rồi. Tôi không muốn xáo trộn cuộc sống nên chưa ly dị, biết trong thâm tâm anh cũng không chịu ly dị. 15 năm qua tôi sống như một người đơn độc, chưa một lần có sự hỏi han, chia sẻ từ chồng. Hai lần sinh con, một lần ốm đều nhận được sự thờ ơ của anh. Anh đồng ý là với tôi anh ta xấu xa, còn nói “Có thể với cô, tôi thế, nhưng với người khác thì không”.
Gần đây anh ghen ngược với tôi, tra xét điện thoại, ba giờ sáng gọi xác minh làm tôi vô cùng xấu hổ, xúc phạm danh dự, chuyện gì anh cũng nói được. Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải tự giải thoát, tôi biết mình đã sai khi kết hôn nhưng luôn ngẩng cao đầu vì đã lèo lái cuộc đời tưởng như vứt bỏ đi của bản thân (lúc bị bệnh) để có được kết quả như hôm nay. Tôi biết muốn dứt khỏi một người chồng như thế thật khó khăn, nhưng thật sự lòng đã nguội lạnh, chỉ muốn chăm lo cho 2 con rồi sau này vào quy y trong chùa. Các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)