Nhưng đến giờ chẳng ai biết nguyên nhân chị tôi sảy thai, chị và mẹ đẻ cứ đưa đơn kiện anh, nhà tôi lao đao lo cho anh. Mẹ gọi nói chị nghĩ tình vợ chồng đừng để người ta bắt giam anh. Tôi khóc rất nhiều, thương anh, thương mẹ nhiều hơn. Suốt đời này, tôi đã hứa không bao giờ làm cho mẹ buồn, chưa một lần tôi khiến mẹ bận tâm lo lắng, giờ đây mẹ khổ vì người con dâu mẹ rước về. Tôi cắn răng gọi chị nói chuyện, nhưng gọi hoài chị không bắt máy.
Sau 2 ngày anh tôi được về nhà, có lẽ chị đã rút đơn, nhưng chị đưa điều kiện anh ly dị ngay, nếu không chị sẽ gửi đơn kiện anh tiếp. Chị còn định gửi lên tỉnh giải quyết. Dường như chị căm ghét anh lắm, tình nghĩa vợ chồng chị không còn thiết tha gì. Giờ đây, thỉnh thoảng anh lại bị công an gọi lên, cả nhà tôi phải tìm luật sư nhờ tư vấn. Ly dị thì bố mẹ tôi không muốn vì nghĩ giờ anh đồng ý sẽ bị cho là đánh vợ sảy thai, chứ ai cũng biết chuyện như vậy không thể sống cùng nhau được nữa.
Thời gian đó tôi có lịch thi cuối kì ở trường, cả năm học hành không thể bỏ dở dang để về nhà, mẹ nói tôi cứ ở lại mà thi, ở nhà bố mẹ và chị Hai lo cho anh, nhưng tâm trí tôi chẳng tập trung học được. Có thể nói tôi khủng hoảng tinh thần rất nhiều. Nghĩ tới bố mẹ, tôi thương và cũng trách anh. Anh nên học cách yêu thương người khác nhiều hơn, đừng giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực thì đâu đến nỗi. Đi học xa nhà, khi nghe tin tôi cũng biết không nên nhìn nhận mọi chuyện một phía.