Chị nói thế mà làm thật. Công an tới lập biên bản anh tôi vì có bạo lực gia đình. Hôm đó, mẹ tôi đã phải bắt xe đi cả chặng đường dài xuống nhà anh chị, đưa chị đi bệnh viện khám sức khỏe. Sau khi khám, bệnh viện nói chị và thai nhi vẫn ổn. 2 ngày sau, chị đi khám lại tại bệnh viện khác thì bác sĩ nói đã sảy thai. Khi đó, thai nhi được 9 tuần.
Tin chị có thai là do anh tôi nói với mẹ. Khi mẹ hay ai hỏi chị toàn lảng tránh đi, và nói không biết là có hay chưa. Anh tôi từ khi biết chị có thai đã chuyên tâm làm ăn hơn, sống có trách nhiệm hơn. Bố mẹ đã mong tết này sẽ được ẵm cháu nội. Vậy mà niềm vui không kéo dài lâu, chị tôi bị sảy thai, điều đó làm ai cũng đau lòng. Điều làm nhà tôi đau đớn hơn là chị dâu đã gửi đơn kiện anh đánh vợ bị sảy thai, rồi công an tới bắt anh.
Tôi nghe tin anh bị tạm giam mà xiết bao đau đớn. Tôi từng vu vơ nghĩ dại, anh sống không có tình yêu thương của bố, mâu thuẫn gay gắt đến nỗi dường như rất hận bố, điều đó có làm anh sai đường mà sa vào tệ nạn rồi vướng tù tội không. Có tưởng tượng sợ hãi tới đâu, tôi và gia đình không thể nghĩ anh lại bị bắt vì bị vợ khởi kiện. Cả gia đình chị ấy đổ lỗi cho anh đánh vợ bị sảy thai, mà nỗi đau mất đứa bé ai chẳng có. Mẹ và chị em tôi đã gặng hỏi nhưng anh nói biết vợ mang thai đâu đánh vào bụng, chỉ vì chị cắn anh đau nên chỉ tát để chị buông ra thôi.