Cho đến một ngày vào hai tháng trước, ba biết chuyện tôi quen anh, ngăn cản quyết liệt, không phải vì chê gia đình anh khó khăn, mà ba nói hai chúng tôi không thể hợp nhau. Ba không chê anh học kém hơn tôi, chỉ nói sau này nếu hai đứa sống chung, nói chuyện không hợp, tôi làm khác nghề anh, sao có thể dung hòa được cuộc sống. Với lại nhà anh làm rẫy, vất vả, ba không muốn tôi về đó, xưa giờ tôi cũng có làm đâu.
Sự tự tôn, cái tôi của người đàn ông trỗi dậy, anh quyết định chia tay, nói không muốn bị người khác khinh thường, hãy cho anh sự tự tôn của người đàn ông, nếu thương anh hãy để anh ra đi. Hai tháng xa nhau, anh vẫn làm dưới quê, tôi đi học, một tuần anh gọi điện hỏi thăm sức khỏe và nhắc nhở nhiều điều. Nước mắt tôi rơi rất nhiều khi được anh quan tâm như thế.
Tôi vẫn còn suy nghĩ về anh, không biết làm sao có thể buông tay một cách nhẹ lòng nhất. Anh nói sẽ làm anh trai tôi, khi nào có việc gì cần cứ nói, giúp được gì sẽ giúp. Tôi biết anh còn rất yêu và tôi cũng vậy, nhưng thật sự hai tháng nay tôi đã quá mệt mỏi khi một bên là gia đình, một bên là anh.
Tôi chọn gia đình, để anh ra đi nhưng chưa thể làm được, trong lòng còn quá nhiều kỷ niệm đẹp của cả hai. Phải chi anh đừng tốt, đừng quan tâm, đừng yêu tôi như thế. Tôi đang cần sự tư vấn từ bạn đọc. Chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)