Ấy vậy mà nhiều lần mất kiểm soát, tôi đã mắng anh bằng những câu thậm tệ, có lẽ anh rất tổn thương nhưng anh chỉ nói: “Bực dọc em cứ trút hết lên người anh đi, miễn sao khi mọi chuyện qua hết em vẫn là “mắt xệ” (biệt danh anh đặt cho tôi) của anh. Nhiều lần tôi bảo, nếu anh không dừng lại em sẽ hủy hoại nhân cách, hủy hoại đạo đức, em sẽ tìm bạn tình trên mạng như những người khác. Anh cũng chỉ nhỏ nhẹ: “Em cứ làm những gì mình muốn, chỉ xin em để anh đi bên một cách âm thầm, em muốn quan tâm anh hay không cũng được. Rồi 10 năm sau, khi nghĩ lại những việc anh đang làm, em sẽ phải cảm ơn anh”.
Anh có thể làm mọi chuyện vì tôi ngoại trừ việc chia tay. Đã vài lần nếu tôi không túm cổ áo ngăn lại kịp, hay hét toáng lên giữa dòng đường đông đúc thì anh đã lao đầu vào một chiếc xe nào đó tự vẫn vì những giận hờn của tôi. Tôi biết trong lúc mất bình tĩnh anh sẽ làm, nếu chuyện đó xảy ra tôi sẽ là người ân hận nhất, có lẽ tôi sẽ phải sống phần đời còn lại trong sự day dứt.
Không hiểu sao tôi vẫn không biết trân trọng điều đó, cảm thấy khó khăn trong việc nói với anh những suy nghĩ của mình. Với những đứa bạn thân, tôi có thể ba hoa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn với anh, không hiểu sao tôi chỉ im lặng, rồi dồn nén cảm xúc, trút tất cả lên đầu anh, anh vẫn chịu đựng. Tình cảm này ngay từ đầu chúng tôi đều đã quy ước “Thương nhau chỉ giữ cho nhau biết thôi”, không muốn công bố cho ai hết. Nhiều khi tôi cảm thấy rất ức chế mỗi khi phát sinh chuyện gì đó trong mối quan hệ với anh, tôi không biết phải giãi bày với ai để giải tỏa khúc mắc hay ít nhất là để nhẹ lòng.