Anh hơn tôi 9 tuổi nhưng ngoại hình của anh khiến nhiều người tưởng lầm chúng tôi là bạn. Lần đầu tiên tôi đưa “bạn” về thăm quê, phải nói dối gia đình đó là bạn cùng khoa, anh biết đến gia đình tôi từ đó. Với tính cách chất phác, dễ gần của anh, chẳng mấy chốc cả gia đình và họ hàng nhà tôi rất quý nhưng mọi người vẫn nghĩ chúng tôi là bạn. Tính tôi nội tâm, suy nghĩ nhiều nên có những chuyện gia đình hạn chế cho tôi biết, còn với anh, dì, thậm chí là bà ngoại có thể gọi điện hàng giờ để tâm sự, nhiều khi tôi cũng thấy ghen tị. Hầu hết mỗi lần nói chuyện mọi người nói nửa đùa nửa thật: “Nó vậy chứ còn khờ lắm, nên có gì vô đó con chỉ bảo nó thêm giúp gia đình” hay đại loại những câu như thế…
Nhiều lúc ngồi nghĩ tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp anh, bởi lẽ chỉ có anh mới chịu đựng nỗi những câu chia tay tần suất một lần/tuần của tôi, mới chịu đựng bản tính đôi lúc con nít và cái tật sĩ diện của một người nhà quê như tôi. Đi chơi với anh, tôi luôn rạch ròi chuyện tiền bạc để cảm thấy thoái mái tư tưởng, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến việc minh bạch tài chính dù biết là không tốt.
Tôi ốm, nằm mê mệt, anh lo sốt vó, nấu cháo, mua thuốc rồi rối rít bắt tôi ăn. Bữa nào không có lịch công tác, anh đều tranh thủ về sớm đi chợ nấu bữa tối cho tôi. Sinh nhật tôi, anh “lừa” bảo tôi đi siêu thị còn anh ở nhà thổi một nhà bong bóng đỏ hồng để gây bất ngờ. Tôi học về khuya, anh chạy lên trường đón vì nói thích cảm giác này. Mỗi lần mua cho tôi cái áo, đôi dép, thấy tôi sĩ diện, anh nói: “Khi nào đi làm có tiền rồi anh không mua nữa”, “Em là để anh lo, khi nào anh già thì em lo lại cho anh”. Anh làm xây dựng nhưng sẵn sàng lãng mạn chỉ để làm tôi vui, anh nói: “Anh tin cuộc sống vẫn có điều kì diệu, rồi em và anh sẽ có một tổ ấm nho nhỏ, cuối tháng anh đưa hết lương cho em”, nghĩ đến mà vui đến lạ.