Dạo một vòng quanh hồ, anh mua 2 chai trà xanh rồi vội vã chạy xe về trường vì tôi hối sắp hết xe buýt về Thủ Đức. Nhảy lên xe, anh chỉ kịp đưa tôi chai trà xanh, còn tôi để vào tay anh chiếc móc khóa hình chú gà trống (năm tuổi của anh). Buổi gặp gỡ đầu tiên sau 2 tháng quen nhau chỉ vỏn vẹn chừng 20 phút, đó cũng là khởi điểm cho những ngọt ngào xen lẫn cả đau khổ sau này. Hồi ấy tôi còn ở ký túc xá, còn anh ở mãi quận 6 nên hầu như 2-3 tuần mới qua thăm tôi một lần. Cứ thế, những lần gặp gỡ tuy ngắn nhưng gieo cho cả 2 biết bao hy vọng về tương lai.
Tính tôi điềm đạm, đôi lúc khá trẻ con, bởi vậy trong hơn 3 năm quen nhau, tôi đã nói hàng ngàn lần câu “Dừng lại” vì những chuyện cỏn con, hoặc những chuyện do đầu óc tự nghĩ ra nhưng anh nhất định không đồng ý. Anh bảo mất tôi là mất tất cả, anh có thể từ bỏ mọi thứ hoặc thay đổi nếu tôi muốn. Lần đầu tiên tôi nói chia tay, anh phải một mình trong đêm khuya chạy từ Q.6 qua Thủ Đức. Nói thế chứ tôi cũng lo lắm, một mình lang thang trước cổng nghĩa trang thành phố giữa trời sương lạnh buốt để chờ anh. Gặp được nhau đã gần 3 giờ sáng, nhìn nhau chỉ biết chảy nước mắt. Anh nói: “Sao vậy em, mình làm gì sai mà phải ra nông nỗi như vậy”. Chúng tôi ôm nhau khóc, tôi thấy mình thật có lỗi.