Buồn hơn, tôi bị mọi người sai đi mua sữa, mua thau và những thứ còn thiếu; con tôi họ cứ ôm như là của riêng bên nhà vợ. Đặc biệt chỉ sợ tôi và bà nội lại gần cháu. Trong khi tôi chạy đi lấy đồ và giấy tờ họ ngồi rất đông ở đó. Ngày xưa khi tôi về ra mắt, cách cư xử nhà vợ khác bây giờ lắm. Tôi cao 1m70, vợ cao gần 1m50, 33kg. Bên nhà vợ ai cũng đồng ý, vun vén.
Lúc sinh cháu ra mạnh khỏe xinh xắn là lúc tôi có cảm giác mình như người phối giống”, người ta chỉ nuôi cho mạnh khỏe, khi “xong” là lúc công việc của mình hết. Gia đình nhà vợ từ đấy có những thái độ bất thường, đôi khi như muốn thách thức. Tôi thất vọng và hụt hẫng vô cùng. Ngày xưa khi vợ sinh cháu trai đích tôn là ông bà nội vui và có quyền lắm, bây giờ chắc cháu bà ngoại là nhất.
Tôi là bố cháu mà gần như không có quyền với con trai mình. Mua gì, ăn gì, tắm ra sao, mặc quần áo gì, đi đâu là sự quyết định của vợ và gia đình vợ. Sinh cháu xong tôi cho mẹ con về với ông bà nội, vợ đã tính chỉ ở 1 tháng nhà nội, về ngoại 2 tháng, đủ 4 tháng là 27 tết về ông bà nội, được vài ngày sẽ lên nhà ngoại. Nội ngoại cách nhau 150 km.
Dù là tiêm phòng vợ cũng quyết, nếu tôi bảo cho hai mẹ con về quê chơi ít ngày, vợ chắc chắn phản đối, viện đủ lý do, con ốm hay nguy hiểm. Nếu về nhà ngoại hay đi đâu cùng ông bà ngoại vợ nhất trí liền. Tôi đã ngồi tâm sự với vợ và mẹ vợ rất nhiều lần. Với vợ tôi nói là mình phải tự lập như bạn bè, với bà ngoại tôi nói cứ để vợ chồng con tự lập dần đi cho quen không sau này ông bà già yếu sẽ khó hơn. Vậy cũng không được.