Sau 2 năm sống khép kín, không yêu cũng không tơ tưởng đến người con gái nào khác, tôi mất dần đi cảm giác yêu và tin tưởng ở tình yêu. Trái tim tôi dường như đóng băng. Rồi một ngày, trái tim băng giá đã tan chảy, tôi như thấy mùa xuân đến khi có sự xuất hiện của em, người cùng chung công ty với tôi hiện tại. Ở công ty, em rất được nhiều người yêu mến và ngỏ lời, trong số những người đó tôi lại là người may mắn và hạnh phúc nhất khi được bên em. Tôi cũng không ngần ngại kể cho em nghe về quá khứ, chuyện tình cảm. Em cũng hiểu và thông cảm, chúng tôi lại ở bên nhau, đi du lịch, ăn tối rồi hẹn hò.
Chúng tôi yêu nhau chưa đầy 7 tháng, tôi thấy tình cảm của em dần thay đổi, không còn quan tâm, chia sẻ với tôi nhiều. Em ít nói hơn, thời gian bên tôi em ít nói, chỉ trả lời qua loa những câu hỏi của tôi, rồi im lặng. Quả thật tôi thấy rất băn khoăn, cho rằng mình có lỗi. Một thời gian sau em cho tôi biết sự thật, gia đình em đã biết chuyện quá khứ của tôi và ngăn cấm.
Điều tệ hơn mẹ em còn giới thiệu cho một người khác và tìm hiểu người đó. Tôi thật sự rất buồn khi nghe điều này, buồn hơn em lại nghe theo lời mẹ, nói với tôi: “Chúng ta sẽ không đi tới đâu, có lẽ nên dừng lại”. Tôi nói: “Nếu không cưới em, tôi sẽ không yêu và lấy một người con gái Việt Nam nào nữa”.