Đến nay chúng tôi đã chia tay được 2 năm, tôi nhiều lần gọi điện và nhắn tin năn nỉ nhưng anh vẫn lạnh lùng tàn nhẫn không đem con qua cho tôi thăm, tôi không thể vác mặt qua cái gia đình kinh khủng đó.
10 năm qua, cuộc sống của tôi ở Sài Gòn chỉ có như vậy, cô đơn vẫn hoàn cô đơn. Tôi trở lại cuộc sống một mình như thời độc thân, không chồng, không con, không gia đình, chưa có tiền mua nhà nên vẫn ở nhà thuê. Tôi chỉ còn công việc làm nguồn vui nhưng đêm về cảm thấy cô đơn và tủi phận, nhớ mong con mỏi mòn. Tôi đã không được gần con rất lâu rồi, bé đã quên tôi, nhiều lúc nhìn gia đình nhà người ta mà tôi thầm ước ao một điều thật giản đơn: Giá mình được như họ.
Cuối tuần tôi cũng chỉ biết vùi đầu vào cái máy vi tính đọc báo, xem phim, rồi ngủ, chờ ngày mới để làm việc, cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị. Tôi sống như đang tồn tại. Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này, mong các bạn cho tôi lời khuyên.
(Tâm sự cuôc sống 18Truyen.com)