Khi tôi sinh con ra là bé gái, một thiên thần nhỏ xinh xắn và đáng yêu, những tưởng anh sẽ thay đổi nhưng vẫn ăn chơi như ngày nào, không đưa tiền cho tôi, không bao giờ đụng tay đến công việc trong gia đình. Tôi vừa sinh dậy đã phải ngồi dậy làm việc để kiếm tiền, lúc này tôi đã thành lập được một công ty nhỏ cho riêng mình, không còn phụ thuộc vào anh nữa, do đó tôi cũng có ít tiền để trang trải chứ nếu trông chờ vào anh thì tôi không biết sẽ ra sao.
Có lần anh đánh tôi bầm cả một mảng trên mặt mà hôm đó phải đi gặp khách hàng gấp để ký hợp đồng, tôi dùng miếng salonpass dán lại, nhiều người hỏi tôi bị làm sao, tôi phải nói dối mình bị té nhưng ánh mắt phải quay đi vì những giọt nước mắt chỉ chực tuôn trào, tôi căng thẳng và stress vì nhường nhịn quá lâu. Một lần anh đi chơi cả tuần, bỏ hai mẹ con ở nhà, tôi đã đem con gái qua bên nhà chồng và kêu anh nuôi đi vì không có khả năng và tiền bạc để nuôi con. Tôi cứ nghĩ trong lúc giận thì làm vậy cho hả giận thôi chứ không nghĩ là mình sẽ không được gặp con từ đó.
Anh cấm cửa tôi qua nhà anh ta, mỗi lần qua là anh chị em anh mắng chửi. Có lần tôi bị 2 ông anh chồng tát mấy cái vì lý do mất dạy, dám cãi nhau với anh em nhà chồng. Tôi nhục nhã và cay đắng khi mỗi lần qua thăm con là mỗi lần bị chửi bới và coi khinh của gia đình anh, nhưng vì con tôi vẫn nhẫn nhịn, dù không thể nào nhịn mãi. Anh nói nếu tôi qua nữa sẽ đánh tôi tại nhà anh, vì thế tôi không dám qua. Tôi sợ sự nhục mạ của anh và anh em nhà anh, sợ xấu hổ với mọi người.