Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống gia cảnh túng thiếu khiếm nhà tôi vắng đi tiếng cười hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.
Sự túng thiếu làm cho không khí gia đình không còn vui vẻ, thay vào đó là những tiếng thở dài. Tôi không ít lần nghĩ đến cái chết với hy vọng tiền phúng điếu đủ cho hai cha con trả hết nợ rồi có thể sống tiếp.
Tôi và anh đến với nhau lúc cả hai không có gì ngoài đôi bàn tay trắng. Khi đó, tôi là giáo viên trẻ của một trường cao đẳng ở tỉnh, anh là viên chức nhà nước, chúng tôi thuê một phòng trọ để ở. Với đồng lương của hai vợ chồng khi đều là nhân viên nhà nước cách đây 10 năm, tôi và anh đã trải qua nhiều khó khăn. Cuối cùng, như bao gia đình khác, chúng tôi đón nhận đứa con trai đầu lòng ra đời. Khó khăn càng chồng chất khó khăn nhưng có con gia đình tôi tràn ngập tiếng cười, thêm động lực để phấn đấu.
Không như những đứa trẻ khác, con tôi lại ốm yếu, thường xuyên bị bệnh, hầu như mỗi tuần đều phải đi khám. Nhiều khi không có tiền phải mượn nợ để chữa bệnh cho con, sau gần bảy năm vợ chồng tôi phải gánh thêm một số nợ khá lớn. Vì công việc của mình, tôi phấn đấu để lấy được tấm bằng thạc sĩ. Chồng tôi sau bao năm cũng được cơ quan thăng chức trưởng phòng. Cố gắng nhiều như vậy đó nhưng tới giờ thu nhập hàng tháng của cả tôi và anh chỉ khoảng bảy triệu đồng. Tiền nhà, tiền lãi, tiền ăn, tiền học của con… làm cho tôi nhiều lần rơi vào cảnh bế tắc.
Tâm sự gia cảnh túng thiếu khiếm nhà tôi vắng đi tiếng cười
Bạn bè tôi làm việc ở các công ty nước ngoài thu nhập hàng tháng vài chục triệu đồng. Ngay cả những đứa học trò của tôi ra trường đi làm thu nhập cũng trên chục triệu. Nhiều khi tôi muốn xin nghỉ việc để vào làm cho công ty nước ngoài vì ngoài việc tốt nghiệp thạc sĩ thì vốn tiếng Anh của tôi khá tốt, thế nhưng tôi lại không nỡ xa rời mái trường mình đã gắn bó hơn 10 năm. Tôi cứ tin tưởng và hy vọng một ngày nào đó thu nhập của nhân viên nhà nước sẽ được cải thiện hơn.