Anh giở thói gia trưởng, áp đặt, không cho tôi chơi với người này người kia, bắt tôi làm theo ý, không được nói chuyện điện thoại hay nhắn tin cho đàn ông. Khi không vừa lòng thì nạt nộ, chửi thề. “Trời đánh tránh bữa ăn”, vậy mà dẫn tôi đi ăn cũng chửi oang oang, tôi ăn cơm chan với nước mắt, tồi tệ hơn còn đánh đập tôi rất nhiều lần, xong rồi anh lại qua xin lỗi.
Tôi sống trong sợ hãi tột cùng, đánh mất chính mình, mất đi sự hiền dịu vốn có, nhiều lần chia tay không thành bởi anh luôn hù dọa sẽ nói chuyện chúng tôi vượt quá giới hạn cho ba mẹ biết. Tôi cắn răng chịu đựng, tiếp tục quen và cho anh ta thỏa mãn mỗi khi có nhu cầu. Đến khi không chịu được nữa, tôi buông xuôi, chặn số điện thoại, anh gọi về cho mẹ tôi và kể lể. Tôi biết mẹ buồn và thất vọng về mình lắm.
Dường như anh ta chưa buông tha cho tôi, phát hiện vỡ kế hoạch, anh ta muốn cưới nhưng tôi không đồng ý, làm sao có thể sống với một người đàn ông như vậy. Anh ta đưa cho tôi tiền đi giải quyết rồi để tôi tự lo, không một tin nhắn, cuộc gọi hỏi han, mặc cho tôi khổ sở.
Thời gian trôi qua, tôi dần nguôi ngoai, đi du lịch xa để khuây khoả trong lòng. Rồi anh ta lại tìm đến tôi xin lỗi, thề thốt làm đủ cách mong tôi tha thứ. Tính tôi yếu mềm, thương người, lại cho anh ta cơ hội làm tổn thương mình thêm lần nữa với hy vọng sẽ thay đổi được bản tính, cảm hoá cái xấu xa trong con người ấy. Vậy mà anh ta vẫn tính nào tật nấy, những lúc cãi nhau đánh đập tôi dã man. Mua quà cho tôi đều kể lể, dẫn tôi đi ăn gì cũng nói ra, bắt tôi trả lại những gì đã mua cho tôi. Tôi đem trả những thứ ấy, anh ta không chịu, bắt tôi trả đúng số tiền đã mua. Tôi cảm thấy ghê sợ con người này.