Bàng hoàng, đau đớn và xót thương cho chị. Tôt biết không thể làm gì để giúp chị được nữa. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ, chị nói yếu ớt: “Em ơi, chị thật hối hận và ăn năn mọi sự. Chị đã ngu dại và mất tất cả… Hãy tha lỗi cho chị vì chị không nghe lời em…” . Nghẹn đắng trong cổ họng, tôi nắm bàn tay gầy gò chị cố nấc lên từng tiếng: “Chị ơi! Chị đừng khóc nữa. Mọi người sẽ tha lỗi cho chị. Anh rể và hai cháu đã được tin sắp đến đây thăm chị rồi…”.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)