Tôi không biết sẽ mất bao lâu để có thể quên được anh, mất bao lâu để cảm thấy an nhiên nếu hay tin anh lập gia đình. Phải chăng ông bà mình nói đúng lắm “Chạy Trời không khỏi nắng”. Tôi đã tưởng tượng mình trong chiếc áo cô dâu sẽ như thế nào khi chúng tôi nói về dự định kết hôn, sẽ hạnh phúc thế nào khi được anh giữ chặt bàn tay gầy guộc này. Một lần nữa, tôi lại vuột mất chiếc áo cưới trong đời. Tôi tự hỏi “người gì đó của tôi” – nửa còn lại này cho đến bao giờ trong lòng anh sẽ quên hẳn hình bóng của tôi.
Hôm nay, tôi tự cho mình đôi phút quên đi trách nhiệm làm mẹ, cho tôi được nhớ và day dứt về anh thêm lần này nữa thôi. Để sau lúc này, tôi phải cố thật nhiều, thật bản lĩnh cùng con vượt qua giai đoạn khó khăn này.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)