Tôi hẹn anh chờ thêm thời gian hãy tiến đến hôn nhân, để tôi tự vượt qua khó khăn về kinh tế ở hiện tại. Tôi cũng không muốn chia sẻ nhiều với anh về chuyện tế nhị này để tình yêu chúng tôi giữ nguyên màu trắng tinh khiết. Để khi đến với nhau tôi tự tin. Tôi biết, con đường trước mặt của hai đứa đầy khó khăn, chỉ mong anh hãy giữ thật chặt tay tôi, đừng buông ra dù mọi chuyện có như thế nào. Tôi luôn nói với anh như vậy.
Nhưng người đời vẫn bảo “khổ vì một chữ tình” ấy. Chúng tôi chia tay không lý do, mọi người sẽ bảo đến nhanh đi cũng nhanh, tôi không nghĩ vậy, tự hỏi mình nhiều lần vì sao đến với anh? Là linh cảm của một người phụ nữ đã cho tôi biết anh như một nửa còn lại của tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, bình an khi gần anh, thấy lo lắng bất an khi không nhận được tin anh, sợ anh sẽ có chuyện gì không hay. Tôi từng hỏi có để vật chất vào tình cảm hay không? Nhưng quan điểm của tôi rất rõ ràng về chuyện này, tôi đã vượt qua rất nhiều cám dỗ từ khi trở thành mẹ đơn thân. Và ở ngưỡng này, khó khăn đến mấy tôi vẫn giữ được mình không bị lầm đường lạc lối.
Tôi rất tin anh, thấy được sự chân thành của anh. Cho đến khi chúng tôi mỗi người một hướng anh vẫn tôn trọng tôi, chưa đòi hỏi hay có bất kỳ hành động nào quá giới hạn dù chỉ là nắm tay. Anh hỏi tôi có ác cảm với những cử chỉ ấy không? Anh sợ lại làm tôi khó xử nên tôi tin anh là người rất nhạy cảm và chân thành. Nhạy cảm với nỗi đau của rất nhiều người khác, không riêng tôi. Mẫu người như anh chính là người cha tuyệt vời của các con tôi.