Từ khi quen tôi, anh hầu như không có thời gian dành cho vợ, mâu thuẫn ngày một lớn, một năm sau chị ấy ly hôn, bỏ lại đứa con. Sau khi anh ly hôn, trở thành người tự do, chúng tôi công khai chuyện quan hệ tình cảm. Mẹ anh lúc đầu rất quý mến tôi, chấp thuận chuyện tình cảm này, sau một thời gian bà phát hiện chuyện tôi và anh trước đây thì lại quay ngược tình thế hoàn toàn.
Trong một lần vô tình mẹ tôi sang thăm con gái, lúc tôi không có ở nhà bà đã nói hết chuyện cho mẹ tôi biết và tuyên bố không bao giờ chấp nhận tôi, mẹ tôi cũng vô cùng giận dữ. Cũng vì chuyện đó mà anh và mẹ mâu thuẫn, cãi vã, đỉnh điểm sau khi tôi chuyển công tác về huyện khác anh bỏ nhà theo tôi đến đó. Lúc đó anh chẳng biết phải đi đâu, hơn nữa sau gần hai năm gắn bó tôi nhận ra mình thật sự yêu anh.
Tôi chấp nhận cùng anh chung sống mà không cần một tờ giấy đăng ký kết hôn hay một đám cưới nho nhỏ. Tôi mở cho anh một cửa hàng mua bán nhỏ, ngày ngày tôi đi làm còn anh ở nhà bán, phụ giúp tôi công việc gia đình. Chúng tôi nghĩ cách thu xếp để rước con anh về sống cùng, thay vì mỗi tuần chỉ rước được hai ngày, nhưng mẹ anh không cho phép. Tôi những tưởng đến đây ông trời đã hết bất công với mình, nhưng không phải vậy.