VN88 VN88

Tâm sự gã trai tồi tệ và cuộc điện thoại định mệnh

Tôi là một gã đàn ông cô độc, em biết chứ? Cái cô độc của tôi không phải không có ai cho xứng đáng. Em có hiểu giữa đám đông mà vẫn thấy cô đơn mới là đáng sợ không? Không có ai thì còn biết mình đang tìm kiếm cái gì. Người ta nhìn mà tưởng không còn gì để tìm kiếm nữa, lòng mình lại trống rỗng thật là đáng sợ. Cảm giác hư vô thật sự sợ. Em có hiểu tôi cảm thấy trống rỗng khi gọi điện em không nhấc máy, nhìn con số đang chạy không thấy nó dừng lại, tôi đã điên cuồng như thế nào không?

Tôi phải làm điều đó. Đúng ra khi làm chuyện đốn mạt đó tôi phải là người xin lỗi, vậy mà tôi trở thành chủ nhân khiến em phải phục tùng. Tôi dùng quyền lực của một khách hàng từ chối nhận hàng, hợp đồng lớn như vậy dĩ nhiên em phải van xin tôi chấp nhận, điều kiện là chính em. Tôi vẫn còn nhớ đứng đấy nhìn em nhẫn nhục, cam chịu và bất cần. Một chút tự ái của quân tử nổi lên nhưng chẳng thể giúp gì.

Tôi muốn dồn tất cả những cơn giận, chua chát, tuyệt vọng, yêu thương lên em, muốn em phải chịu đựng như tôi. Cái vẻ vô cảm của em khiến tôi như điên hơn và rồi tôi cũng hả lòng khi thấy nước mắt em tuôn chảy. Cuối cùng em cũng phải khuất phục tôi.

Tôi cũng bật khóc trên ly rượu trong đêm hôm đó. Tôi thật tồi, em là phụ nữ chân chính, làm việc kiếm đồng tiền chân chính mà tôi đã làm tổn thương em, hẳn em vẫn đang đau đớn. Tôi thật lòng xin lỗi và mong em tha thứ, lòng tôi như đã chết. Tôi là kẻ thất bại trên tình trường. Tôi cầu xin em tha thứ và quay trở lại. Tôi không thể buông tha em.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.